Lang thang phố, lang thang trên con đường quen thuộc, qua vài địa chỉ rồi chọn ghé quán quen ngồi lặng lẽ với phố, nghe thời gian hoà âm cùng bản nhạc da diết. Nốt nhạc cứ lững thững trải dài như giọt mưa đầu đông còn đọng lại trên mái rêu của hàng hiên ngói cũ.

Đôi chim nhỏ đậu cạnh nhau dưới thanh xà gỗ nâu xám cạnh ô cửa sổ tròn xanh xao của ngôi biệt thự cổ. Chúng vừa tránh cơn gió lạnh đầu mùa vừa chạm mỏ âu yếm nhau, thấy ấm áp như cốc trà sen đang bốc khói thơm lựng trước mặt.

Đâu chỉ có loài người là giỏi thể hiện sự thương yêu, vạn vật đều có và thể hiện bằng hệ quy chuẩn thương yêu của riêng mình.

Phố bình yên quá, phố thở nhẹ hơi thở của mùa, đẩy chiếc lá vàng lìa cành xoay tròn chao riêng rồi thư thả đặt mình xuống đất. Gió cuộn làm chiếc lá lăn thêm mấy vòng rồi nép lại bên gốc cây như chú bé lần đầu ra công viên chơi trò trốn tìm với mẹ.

Phố xưa và tôi gắn bó với nhau bằng thứ keo lạ lùng, xa là nhớ, gần là không muốn rời xa như hai kẻ nghiện hơi nhau, chỉ muốn quấn quýt đêm ngày. Mảng tường phố rêu phong, màu sơn vàng ấm cúng, cầu thang lên gác với lớp gỗ lát đen bóng tháng năm, bậc thềm đá mòn dấu chân người mà lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi hơi ấm của bước chân qua.

Phố với con hẻm sâu hun hút như đường hầm lúc nào cũng mát lạnh, căn gác với chậu hoa nhỏ như tiếng phố thở dài. Vòi nước máy mỗi chiều về lại ồn ào, nhộn nhịp với bao người vây quanh, lấy nước và giặt áo quần.

Phố trong đêm trăng muộn, ánh đèn đường nhạt đi hoà cùng ánh trăng, đổ bóng xuống đường. Vệt sáng huyền ảo, thanh sạch và tĩnh lặng của đèn và trăng hoà cùng nhau vẽ lên màu của phố, vùng tối đen do bóng nhà, bóng cây, điểm họa lên bức tranh phố đêm nhẹ như gió, êm như lời ru. Phố đêm cựa mình như người thiếu nữ trở mình trong giấc say nồng, chỉ đêm mới thấy âm thanh phố xuất hiện như tiếng gió thổi qua tán cây, tiếng máy điều hoà chạy ro ro đều đều trong lòng đêm giữa phố. Thi thoảng có chiếc xe chạy mải miết trong đêm, tiếng máy như tiếng thở dài của lữ khách độc hành trên đường thiên lý.

Phố ngày nay khác nhiều, nhộn nhịp, ồn ào, náo nhiệt đến xô bồ. Tiếng còi xe inh ỏi, khói bụi, tắc đường, hai bên đường hàng quán nhộn nhịp kẻ lại người qua. Ánh đèn, tiếng nhạc hoà quyện hỗn độn nhưng lại tạo ra nhịp sống phố, hơi thở của thành phố sôi động. Tiếng cười nói rộn ràng trong nhà hàng sáng loáng, sảnh khách sạn rộng thênh thang với ghế da êm mịn như nhung, dải đèn trần như thả cả trời sao xà xuống thấp...

Buổi tối, phố rộn ràng với san sát hàng quán cà phê, trà cúc. Nam thanh nữ tú ngồi kề vai nhau nhìn ra phía công viên, quảng trường. Hạt dẻ nóng, đĩa quả dầm, vị trà cúc đăng đắng mà ngọt hậu. Chuyện trò râm ran, phố bình yên trong sự ồn ào.

Sông chảy qua lòng phố bao năm rồi nhưng giờ đã khác, không còn bóng thuyền neo cô đơn giữa dòng khuya, không còn hai bên bãi bờ lau sậy. Nơi bờ kè đá giờ ánh điện lung linh, người lại qua tấp nập, bóng lấp loáng in trên bồng bềnh sóng nước của sông. 

Góc phố ấy có quán bánh đa cua mặn mòi vị biển, bên cạnh quán cà phê vị nâu đen, bọt vàng thơm lựng cả cung đường. Phố với bạn bè cùng nhau cười vui hớn hở, hẹn hò nhau tụ tập ăn sáng, cà phê xoay vòng làm mẫu chụp ảnh cho nhau.

Phố với sân bóng đầm đìa mồ hôi với nhiều pha tấu hài hơn là đá bóng. Chỉ cốc bia sau trận đấu là vẫn mát lạnh, tỉnh cả người. Bao buồn vui lo lắng bay theo trái bóng, chỉ còn lại tiếng cười và giấc ngủ thật say.

Phố với ánh đèn màu lung linh nhấp nháy với đội bạn trẻ trung mặc đẹp vào bar. Rượu mạnh, bia lạnh, vũ điệu bốc lửa với hơi men... Vẻ đẹp hình thể được phô diễn sống động trong tiếng nhạc như muốn đẩy tung mọi phiền não ra ngoài. 

Thế nhưng, phố đâu chỉ ầm ào sôi động. Có lúc, phố tĩnh lặng nép mình tựa vào đêm rất sâu cùng ánh đèn vàng. Tự bao giờ, đèn thành phố phải là đèn vàng, màu gợi lên hình ảnh gì rất phố. Bước chân về trong khuya vắng, nhìn bóng mình đổ xuống lòng đường dưới ánh đèn vàng, thấy mình đi trong phố, đi cùng phố, dẫm lên vệt thời gian trôi qua, trôi qua.

Nội dung: Phạm Tuấn Minh

Ảnh: Tư liệu Internet

Đồ họa: Mai Huyền